Mộc
Đơn sơ hỡi bớt đi từng quyến rũ
Nét dung trầm phai nhòa giúp vài phân
Thỏa ngây ngô theo những bước thiên thần
Âm hơi khẽ ngỡ đâu ngàn tiếng gọi
Là em đó ngát lòng ta mấy đỗi
Chẳng kiêu kỳ sao lại quá sầu tương?
Để dương trần trăm vạn mối tơ vương
Anh vẫn thấy chúng vô thường đến vậy
Là em đấy khiến lòng anh sóng dậy
Những yên bình đâu rồi những ngày mơ?
Ánh mắt nhung đan đậm vẻ ơ thờ
Còn đâu nữa ý thơ này trơ chỏng
Là em đấy chuốc say hồn hư hỏng
Anh tiếc đời tiếc tan vỡ từng giây
Anh ước chi anh chẳng biết nơi này
Để đêm phải vấn vương, ngày mong mỏi
Nét dung trầm phai nhòa giúp vài phân
Thỏa ngây ngô theo những bước thiên thần
Âm hơi khẽ ngỡ đâu ngàn tiếng gọi
Là em đó ngát lòng ta mấy đỗi
Chẳng kiêu kỳ sao lại quá sầu tương?
Để dương trần trăm vạn mối tơ vương
Anh vẫn thấy chúng vô thường đến vậy
Là em đấy khiến lòng anh sóng dậy
Những yên bình đâu rồi những ngày mơ?
Ánh mắt nhung đan đậm vẻ ơ thờ
Còn đâu nữa ý thơ này trơ chỏng
Là em đấy chuốc say hồn hư hỏng
Anh tiếc đời tiếc tan vỡ từng giây
Anh ước chi anh chẳng biết nơi này
Để đêm phải vấn vương, ngày mong mỏi