Em, Ngót nghét ba năm xứ này rồi, thời gian vèo cái tưởng như suôn sẻ mọi điều thì lại có quá nhiều thứ đáng lo nghĩ. Nếu biết mọi sự đầy khó khăn thế này có lẽ anh không đủ can đảm để đến đây. Nhớ em, mà cũng chưa từng một lần được ẵm thằng con, vậy thì mọi thứ dẫu đủ đầy, thừa mứa nơi đây cũng có ý nghĩa gì? Cuộc sống nơi này như vật vờ cho qua hết tháng ngày mong mỏi, lê thê, vô vị quá. Anh chỉ biết cặm cụi làm, đọc và viết làm xàm nhiều thứ để đừng có khoảng trống nào cho suy nghĩ, muộn phiền hiện hữu. Càng cố bao nhiêu càng khiến những toan tính, lo âu vây ráp mình bấy nhiêu. Mệt mỏi thật! Hai vợ chồng mình cũng ít nói chuyện hẳn, dường như mọi lúc gọi về thì thời gian tương tác đều dành hết cho thằng con, có chăng chỉ là vài ba cái nhìn chóng vánh, tư lự mà thôi. Vui đó thôi, để khi tắt điện thoại rồi nhiều suy nghĩ bâng quơ dồn dập kéo về. Anh cũng không còn tâm trí thơ thẫn trau chuốt câu chữ như mọi khi, sự hốc hác cằn cỗi đang hiện diện vây bủa qu...